Xin Chào!
Hân hạnh chào đón bạn đến với trang thơ Hạnh Dung!
Tôi là Hạnh Dung, “người viết” của những bài thơ trong trang blog này.
Ngày xưa, tôi không biết viết văn, cũng không biết làm thơ. Tôi vụng về làm sao khi phải dùng ngôn từ biểu đạt điều muốn nói. Tôi cũng thật bối rối trước những bài thơ, bài văn trong sách giáo khoa. Giờ đọc lại, tôi thấy chúng thật hay. Nhưng ngày đó, tôi chỉ có thể thuộc lòng, mà không tài nào phân tích, hay bình luận một lời.
Vậy mà, đến năm 20 tuổi, tôi lại viết những vần thơ đầu tiên. Những tâm tư tặng bà, những ngây ngô tặng bạn, những lời thương tự đáy lòng cho người thân ở xa…Chúng chẳng hay lắm đâu, nhưng chúng đầy xúc cảm. Một bài, rồi hai bài. Ba bài, lại năm bài. Tôi cảm thấy không phải mình làm thơ. Mà hình như, có một nguồn xúc cảm và yêu thương động cựa, dâng dần lên, đến…ngập cả tâm hồn. Xúc cảm dâng tới đâu, lời thơ đong tới đó. Tôi như người hứng mưa rơi trên trang giấy. Mưa của những niềm yêu…
Vậy là tôi đã hiểu, thơ chính là yêu thương! Một người chẳng giỏi ngôn ngữ như tôi, lại một ngày có thể đón những câu từ đáp thong dong, quây quần lại, rồi bảo với tôi chúng là thơ. Vậy chẳng phải, khởi nguồn nguyên bản của thơ chính là niềm yêu thương và rung cảm sâu sắc mà một con người có với cuộc đời hay sao. Khi ngôn ngữ chưa tới, thơ đã ở đấy rồi. Dẫu tôi chẳng thể dùng biểu đạt nào để mô tả ánh nắng, thì ánh nắng vẫn tràn trề chất thơ trong rung động ánh sáng. Dẫu, tôi chẳng thể dùng biểu đạt nào để mô tả mặt trăng, thì trong tim mình, những rung cảm vô lời vẫn ngân nga không ngớt, để tán thán một “bài thơ” vằng vặc sáng nơi cõi lòng vũ trụ. Nên, những bài thơ “hiện tướng” bằng chữ, có lẽ là bến đỗ mà thơ có thể lựa chọn đáp xuống hoặc không đáp xuống. Đôi khi, sự im lặng cũng chứa chan rung động. Nên, với tôi, ai cũng là nhà thơ. Trong trái tim, chính là nơi thơ cất tiếng nói của mình. Và tôi một cách nào đó, đã may mắn “quên” được mặc cảm vụng dại ngôn từ của mình, để thơ có thể từ trái tim đi ra trang viết mà không ngăn lại nữa.
Một bài, lại hai bài. Ba bài, lại năm bài…
Ban đầu, tôi viết rón rén, vừa viết, vừa nghĩ. Sau dần, chính thơ như động viên tôi, nó bảo tôi đừng ngại hay dở, hãy giản đơn như con chim xanh cất tiếng ca hồn nhiên của mình. Vậy là, tôi quên mất mình “dốt văn” tự bao giờ. Từ đó, tôi có thể viết, không ngại ngần nữa. Thơ và viết đã thành người bạn của tôi, san sẻ biết bao tâm tư, bao buồn vui, bao hạnh phúc.
Và một hôm, sau nhiều năm, tôi thực sự nghĩ ngợi về “số phận” của những bài thơ đang cất đầy trong máy tính. Tôi… sợ chúng sẽ “già” theo tôi. “Lũ con cái” chẳng từng biết mẹ đã viết tặng chúng những lời gì. Bao mây, bao gió, bao thương bao nhớ, bao suy tư thơ mộng, chẳng gì sẽ đọng lại hay sao… Thế là, tôi cởi bỏ nỗi “lo âu” ấy bằng việc làm nên trang thơ này. Tôi vui xiết bao về “ý tưởng” của mình. Vậy là, tôi không chỉ có một góc dành cho tâm hồn mình. Tôi không chỉ lưu giữ được những vần thơ cho thế hệ… “F1”, thậm chí là… F2,3 của tôi ;). Mà, thực tuyệt vời, tôi còn có thể chia sẻ cùng thật nhiều bạn bè yêu thơ và đồng cảm cùng tôi!
Tôi không thể nói hết niềm vui của mình, mỗi khi có một người bạn ghé thăm, nán lại, và đọc những gì tôi viết. Điều đó khiến tôi thật vui! Tôi cảm ơn bạn thật nhiều nhé!
Tôi xin cám ơn những người bạn đã trợ giúp tôi tạo nên trang thơ này. Xin cám ơn tất cả độc giả yêu mến! Mến chúc các bạn một ngày thật vui!
Nguyễn Thị Hạnh Dung
❤